
Tiền có thể kiếm,
Bạn bè có thể kết giao
Nhưng,.. Gia Đình chỉ có một
Nơi đáng để giành Thời Gian & Yêu Thương nhiều nhất, đó chính là GIA ĐÌNH
vui - hài - ăn uống
Operating as usual
Tiền có thể kiếm,
Bạn bè có thể kết giao
Nhưng,.. Gia Đình chỉ có một
Nơi đáng để giành Thời Gian & Yêu Thương nhiều nhất, đó chính là GIA ĐÌNH
SỐNG Ở ĐỜI QUÝ LẮM MỘT LÒNG NHÂN
Một miếng bánh giữa tháng ngày đói khát
Còn quý hơn cả hải vị sơn hào
Một chút tình vào những lúc thương đau
Quãng đời sau luôn ghi lòng tạc dạ.
Sống ở đời biết nhau từ gian khó
Lúc đủ đầy sao thấu được lòng nhân
Có kề vai chung hoạn nạn u buồn
Mới xứng đáng để cùng ta bước tiếp.
Cứ cho đi đừng mưu cầu đền đáp
Đời vô thường ai biết trước ngày mai
Lúc sướng vui không trân quý tình người
Khi vấp ngã biết tìm ai nương tựa?
Đã kinh qua những cung đường trắc trở
Mới hiểu đời quý lắm một lòng nhân
Biết quan tâm dung dưỡng nghĩa ân tình
Thì chân bước sẽ không còn đơn độc.
RYs
🚷👒👰🔈🦑
Nguồn: Tình Ca
Prom
Atr
🤜🚡🇦🇷
Nguồn: Tôi Stolen và Vietsub memes
Sư Phụ thăm và kiểm tra công tác ghi danh khóa tu mùa hè lần 1
iSg
👐🇲🇽🌫🇲🇪
Nguồn: Thầy Thích Trúc Thái Minh
Mỗi người ai cũng có
Nỗi khổ của riêng mình
Nếu không giúp nhau được
Thì tốt nhất lặng thinh!
Đừng tỏ vẻ coi khinh
Cũng đừng nên dè bỉu
Đừng tỏ ra quá hiểu
Rồi châm biếm mỉa mai.
Đời người vẫn còn dài
Ai nào đâu biết được
Cười người ngày hôm trước
Mai người lại cười ta!
Luật nhân quả không tha
Đời có vay có trả
Cứ vô tư hỉ xả
Không soi mói tị hiềm.
Đời tất sẽ an nhiên
Mà chẳng lo phiền muộn!
rHaUD
👴🔜🍵😅🍠
Nguồn: Tình Ca
Đừng kêu nóng nữa nhé 🙂
sZFTg
🏊🌒7️⃣〽️
Nguồn: Quỳnh Aka
Hai đứa trẻ...
bBj
🇭🇳🚒♨️💣
Nguồn: Hai Chiều
MIỀN HẠ NHỚ
Tháng Sáu cùng ai vào miền Hạ nhớ
Ta bâng khuâng vừa gặp lại chính mình
Chợt thuở nào - áo trắng đẹp nguyên trinh
Để hối tiếc một thời hoa phượng đỏ...
Chiếc ghế đá thu mình trên lối cỏ
Đợi chờ nhau chung thủy suốt bao mùa
Tiếng ve sầu đã khản giọng già nua
Khúc chia ly không còn trong trẻo nữa.
Những sợi nắng rang khô niềm chan chứa
Xiên qua dòng tư lự của thời gian
Gió hiền hòa tha thẩn lối vườn hoang
Ve vuốt, mơn man lên tà áo trắng.
Miền Hạ nhớ rơi trong chiều chạnh vắng
Gieo điệu sầu qua cung bậc tình thơ
Đẹp vô cùng một thuở ấy ngu ngơ
Chỉ biết cho nhau cái nhìn lăn lóc.
Hạ về đây, đưa tay lùa lên tóc
Điểm bạc chăng? Hay bụi phấn ngày nào?
Bao năm trường, ôm nỗi nhớ chênh chao
Chợt bừng lên khát khao miền Hạ nhớ...!
Azkpf
🇬🇳💈🛴⬅️🇳🇬
Nguồn: Tình Ca
Làm người tốt, làm đến cùng.!!!
Bố mẹ tôi kiếm sống bằng quán bán tạp hóa nhỏ. Bố tôi chia quán thành hai phòng, bán đồ bên ngoài và kê một cái giường bên trong để có thể nghỉ ngơi và nấu nướng khi đến trông quán vào buổi trưa. Công việc này của bố mẹ tôi khá ổn định, khách hàng quen thuộc đều là láng giềng sống xung quanh gần đó.
Trong kỳ nghỉ hè năm lớp 7, tôi thường giúp bố trông quán, bố đề xuất tôi phụ trách tiền nong để cải thiện khả năng tính toán cũng như kết quả môn toán của mình. Tôi còn bé, thích chạy nhảy vậy mà chỉ có thể ngồi yên, vừa chơi điện thoại di động vừa làm ma-nơ-canh cho quán.
Có hôm, tôi dậy sớm, xong xuôi các việc ở nhà, đạp xe từ nhà đến quán mới 8 giờ. Tôi vui vẻ bước vào, chỉ thấy một bà cụ trong bộ quần áo lam lũ xách một túi gạo nhỏ, đang nhận 10 ngàn từ bố tôi và còng lưng bước ra ngoài.
“Bố ơi, hôm nay con đến sớm nhé!” Tôi trông tự mãn.
“Chà, sớm quá, mặt trời còn chưa lặn!” Bố liếc tôi một cái rồi ngồi xuống ghế.
“À, bố ơi, sao bà ấy mua có chút xíu gạo vậy ạ?” Tôi thắc mắc.
“Bà ấy à, không có tiền, mua 3 lạng gạo thôi …” Bố vẻ mặt trầm ngâm.
“Mua 3 lạng gạo? 1 cân là 15 ngàn, bà ấy mua 3 lạng gạo, 3 lạng gạo, là 4 ngàn rưỡi mà?” Tôi lẩm nhẩm tính toán rồi trố mắt hét to: “Bố! Phải bố thối nhầm tiền rồi không ạ? Bà ấy mua 3 lạng gạo, bố trả lại cho bà 10 ngàn, vậy là bà ấy đã đưa cho bố bao nhiêu ạ?”
“Bà ấy đã cho bố 5 ngàn …”, bố nói.
“Ôiii!” Tôi sững sờ, một đứa luôn xếp hạng trung bình môn toán như tôi đang bị bối rối: “Bố, bố có thể đếm trên đầu ngón tay là ra rồi mà. Bố nhầm tiền rồi! Bà ấy mua 3 lạng gạo với giá 5 ngàn, nhưng bố lại thối cho bà ấy 10 ngàn? Bố, bố bị ốm phải không bố?”
“Haizzz…”, bố xua tay. “Bà ấy là hàng xóm cũ ở phố này, bà ấy góa chồng, neo đơn, nay đã già lại không con cái, chỉ sống dựa vào chút tiền trợ cấp và công việc nhặt rác.”
“Hơn 10 năm nay, bà ấy rất quan tâm đến công việc bán hàng của chúng ta, bất kể là mua gì bà ấy cũng sẽ đến quán chúng ta mua. Nhưng mà 2 năm nay, bà dường như bị mất trí nhớ, đôi lúc ngây ngây ngô ngô, không nhớ được gì rõ ràng cả. Bố nghĩ bà đã thành như vậy rồi thì phải giúp bà ấy thôi. Vậy nên 2 năm qua, bà mua 3 lạng ở quán chúng ta bằng 5 ngàn, và bố sẽ trả lại bà ấy 10 ngàn. Nếu không, dựa vào chút tiền trợ cấp đó, bà ấy sao mà mua được gạo, rau, nhu yếu phẩm hàng ngày đây? Rồi bà ấy sống sao con?”
Tôi lặng lẽ lắng nghe và ngước nhìn lên khuôn mặt người cha 50 tuổi của mình. Tôi chợt phát hiện ra rằng ông bố “vạn năng” trong tâm trí tôi giờ cũng đã già rồi.
Sáng hôm sau, khi tôi với tay tắt đồng hồ báo thức, định bụng ngủ lại một chút thì nghe tiếng bố dậy, tôi cũng bật dậy theo. Hai bố con ăn mì mẹ nấu xong rồi chạy xe đến quán. Mở cửa chưa được bao lâu, bà cụ lại đến.
Đôi tay bà run run, móc ra 5 ngàn từ trong túi, trên môi nở nụ cười, rồi đưa bàn tay nhăn nheo trả tiền cho bố: “Chủ quán, 3 lạng gạo.”
“Vâng ạ!” Tôi nắm lấy 5 ngàn từ trên tay bố vuốt phẳng ra và đặt vào ngăn kéo, sau đó lấy một cái túi ni lông, cho gạo vào rồi buộc lại và đưa cho bà cụ: “Bà ơi, 3 lạng gạo!”
Bà cụ cẩn thận đón lấy bao gạo, hình như thấy khá nặng, bà ngẩng đầu lên tròn mắt nhìn tôi.
“Ồ, cháu quên thối tiền!” Tôi gãi gãi đầu rồi nhanh chóng lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ tiền 10 ngàn: “Bà ơi, cháu gửi lại bà tiền thừa!”
Bà cụ cầm lấy tiền, cẩn thận cất vào túi rồi run rẩy bước đi nặng nhọc …
“Con trai, cũng biết bắt chước à!” Bố gõ vào đầu tôi: “Bao gạo của con ít nhất cũng 2 cân!”.
“Làm người tốt làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên” Tôi lúc này cảm thấy mình thật dư giả, cao lớn, trên mặt bỗng nhiên ấm bừng: “Bố, con còn chưa học được bố. Con đang thử cố gắng làm người tốt.”
Mấy ngày sau, tôi theo bố đi trông quán, mỗi lần mở cửa, bà cụ đều đến. Bà ấy vẫn lấy ra 5 ngàn để mua 3 lạng gạo như mọi hôm, tôi cũng thành quen một bộ như vậy, đưa gạo và gửi lại bà 10 ngàn.
Một tháng sau, bà cụ đã mấy ngày không đến, tôi hỏi bố: “Bố ơi, sao bà ấy mấy ngày rồi không đến quán?”
“Nghe nói bà bị bệnh, giờ đang nằm viện.” Bố tỏ vẻ bất lực: “Bà ấy chỉ sống dựa vào chút tiền trợ cấp và công việc nhặt rác, thật quá bấp bênh. Cuộc đời là vô thường!”.
“Haizzz …”
Năm 14 tuổi, tôi cũng học được cách thở dài.
Vài ngày sau, bố tôi nhận được một lá thư từ người được ủy thác của bà cụ. Bố mở phong bì, tìm thấy một giấy chứng nhận bất động sản và một tờ di chúc: “Ông Hải, cảm ơn ông và con trai của ông. Những ngày cuối cùng trong bệnh viện, đầu óc tôi chợt sáng suốt trở lại. Tôi bỗng hiểu ra nếu không có sự quan tâm và thiện tâm của hai bố con ông trong 2 năm qua, tôi sẽ không sống được đến ngày hôm nay, cảm ơn mọi người.”
“Tôi ra đi, không chút lưu luyến, ngoại trừ một điều tiếc nuối duy nhất là tấm lòng chân thành của bố con ông suốt 2 năm trời, tôi chưa có gì để đền đáp lại. Thứ còn lại duy nhất của tôi là ngôi nhà cũ này, nơi tôi đã sống mấy chục năm nay, mong ông hãy nhận lấy. Vạn phần cảm ơn, tôi ở trên trời chúc phúc cho mọi người.”
Bố tôi cầm bức thư trong tay, nước mắt lã chã rơi, đọc thư không tròn tiếng, tôi đã ôm chặt lấy bố…
St: Vision Times
dHI
☎🛅🆔
Nguồn: Tình Ca
Bình thản, khiến người ta giản đơn, giản đơn khiến người ta vui vẻ. Tâm thiện tự nhiên xinh đẹp, tâm thẳng tự nhiên chân thành.
Sự trưởng thành của con người không phải ở chiều dài của thời gian, mà ở chiều sâu của tâm hồn, ở chỗ hiểu rõ lẽ được mất, biết được buông bỏ, hóa giải mâu thuẫn. Hiểu được từ bỏ sẽ đạt đến vẻ đẹp của sự trưởng thành.
Có những nỗi khổ tâm không nói hết được, không phải trong lòng vô cảm, mà là biết rằng dù nói hay không cũng đều như nhau. Những vết thương kia, không phải ta không để tâm, mà bởi ta đã biết cách chữa lành nó thế nào.
Càng bình thản thì cuộc sống càng vui vẻ, an nhiên.
Yqj
🇺🇬🕌🏢🚩🐾
Nguồn: Tình Ca
Vẻ đẹp của tạo hóa
Khoảnh khắc thầy cô nhận ra học trò cũ của mình🥰🥰🥰
FDNGn
🐝➡️🥔
Nguồn: Gen Z Có Gì Vui
Cô đang đi dạo trên phố, thấy một cửa hàng có treo biển "Cửa hàng bán chồng", nơi chị em phụ nữ có thể chọn mua cho mình một người đàn ông”.
Ngay lối ra vào cửa hàng có treo một bảng nội quy với nội dung sau đây:
1. Bạn chỉ có thể vào cửa hàng 1 lần duy nhất.
2. Cửa hàng có 6 tầng, càng lên cao thì hàng càng chất lượng.
3. Bạn có thể chọn bất cứ người đàn ông nào trên tầng bất kỳ hoặc leo lên tầng cao hơn.
4. Chỉ được phép chọn từ tầng dưới lên, không cho phép leo trở xuống để chọn lại.
Cô dừng chân trước tấm biển trước lối vào cửa hàng liền quyết định vào trong cửa hàng.
Sau khi đọc dòng chữ: "Những người đàn ông có công ăn việc làm" trên tấm biển treo trên lối vào tầng 1, cô liền đi thẳng lên tầng 2.
Tấm biển trên lối vào tầng 2 ghi: "Những người đàn ông có công ăn việc làm và yêu trẻ con". Cô đi tiếp lên tầng 3.
Tấm biển trên lối vào tầng 3 ghi: "Có công ăn việc làm, yêu trẻ con và đẹp trai".
- Ái chà, được đấy! – Cô nghĩ bụng, nhưng chân vẫn bước lên tầng 4.
Trên lối vào tầng 4, tấm biển đề: "Có công ăn việc làm, yêu trẻ, đẹp trai vô cùng và biết giúp đỡ việc nhà".
- Tuyệt vời! - Cô thốt lên - Thật là khó mà không "đổ" - Nhưng, miệng nói vậy, chân cô vẫn bước lên tầng 5.
Trên lối vào tầng 5 là tấm biển: "Có công ăn việc làm, yêu trẻ, rất đẹp trai, biết giúp đỡ việc nhà và hết sức lãng mạn".
Cô đã muốn dừng chân trên tầng 5 để chọn cho mình một người chồng lắm rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn vượt qua được chính mình để bước chân lên tầng cuối cùng - tầng 6.
Trên lối vào tầng 6, chị nhìn thấy tấm biển: "Bạn là người khách số 31.456.013 của tầng này. Tầng này không có đàn ông, nó chỉ nhằm mục đích chứng minh cho bạn thấy rằng: Khongo bao giờ có thể làm vừa lòng phụ nữ. Cám ơn bạn đã tới thăm cửa hàng chúng tôi!".
DYVGL
📜😠🛐🦂◻️
Nguồn: Tình Ca
𝑻𝑹𝑨̂𝑵 𝑻𝑹𝑶̣𝑵𝑮 𝑪𝑼𝑶̣̂𝑪 𝑺𝑶̂́𝑵𝑮
Bạn có mắt, nhưng ánh nhìn ảm đạm
Ngó sự đời chẳng thiện cảm mấy khi
Người mù kia thì chả ước ao gì
Chỉ khao khát một ngày nào sáng mắt.
Bạn có miệng, không nói lời hay đẹp
Mà luôn luôn cay nghiệt tổn thương người
Khi người câm chỉ ao ước nhỏ nhoi
Là nói được những lời yêu thương nhất.
Bạn có tai, chẳng nghe lời vàng ngọc
Mà lại nghe lời đâm thọc xấu xa
Người điếc chỉ mong điều giản dị, ấy là
Nghe và hiểu điều mà ai đó nói.
Có sức khỏe, bạn như người sống vội
Chẳng quan tâm đến rèn luyện, giữ gìn
Trong khi những người đau ốm triền miên
Đang cố gắng bỏ tiền mua sức đấy.
Bạn có tiền, nhưng tiêu xài vung vẩy
Khi người nghèo trông đợi miếng cơm thôi
Bạn được yêu thương thì đòi hỏi vẽ vời
Khi kẻ cô đơn đỏ mắt tìm tri kỷ.
Bạn có thời gian, nhưng xài phung xài phí
Không biết dùng cho hữu ích việc chi
Trong lúc người hấp hối phút sinh ly
Thì chỉ muốn thời gian đi chậm lại.
Có tất cả, vẫn cứ hờn trách mãi
Khi bao người mong đợi một phần thôi
Đủ thấy vui và hạnh phúc lắm rồi
Là bởi họ biết nâng niu cuộc sống.
Cuộc đời mình, sao bạn không trân trọng
Mà tối ngày cứ thất vọng, thở than?
Chân không đau vì sỏi đá trên đường
Mà chính bởi hạt cát trong giày đó.
Hãy bằng lòng với những gì đang có
Chớ tham lam, xem thường nó bạn ơi
Bởi nếu không, bạn sẽ khổ suốt đời
Tâm trạng sẽ rối bời vì chính bạn.
St: Vĩnh Nam
zlp
🛐🎟️💹🇳🇱
Nguồn: Tình Ca
Ta học được gì sau những năm tháng thăng trầm?
- Học cách đối diện với nỗi đau, nỗi đau chỉ khi sát muối vào thì cái hậu mới bớt đau.
- Học cách đối diện với lòng người ấm lạnh.
- Học cách buông những thứ không thuộc về mình.
- Học cách bỏ cái tôi vời vợi trước mọi hoàn cảnh.
- Học cách thản nhiên trước những chuyện không vui.
- Học cách cười với tất cả mọi người dù là người mình không thích.
- Học cách chấp nhận với tất cả.
Cuộc đời vô thường, vậy nên phải biết thương lấy chính mình. Làm gì thì làm phải trân trọng cảm xúc của mình đừng quá lệ thuộc ánh nhìn của người khác.
KTfMP
🚫👨👨👦👦⛪🛬️🛒
Nguồn: Tình Ca
Dù thế nào cũng đừng vội xa nhau
Xin đừng để tình nhạt màu người ạ
Em chẳng thể xem anh như kẻ lạ
Vì yêu thương trót trao quá chân thành
Em biết rằng duyên phận vốn mong manh
Nhưng đâu nói buông là đành buông bỏ
Vẫn nhớ thương vẫn trông người nơi đó
Mảnh hồn đơn cứ vò võ canh trường
Em còn yêu... vậy anh vẫn còn thương ?
Người có biết đời vô thường lắm đấy
Trót thương rồi thì suốt đời thương mãi
Vì mất nhau ai lại chẳng đau lòng
Nên người à yêu mãi nhé được không
Có kiếp sau chắc mong gì gặp gỡ
Nếu có gặp chắc gì ta đủ nợ
Hãy thương nhau trọn vẹn ở kiếp này !
YÊU THƯƠNG CHO TRỌN KIẾP NÀY
St:
NgọcPhương
Xft
🔼🚪🎪
Nguồn: Tình Ca
Thực trạng chung của các cặp đôi=))
Bvbx
😄🧀🌒㊙️🌻
Nguồn: Gen Z Có Gì Vui
dạo này mưa gió sấm chớp sợ kuá 🥹
qvZT
🇭🇰😀🌔
Nguồn: A box of Siin
| ``Sư Phụ ơi.... Vì sao...`` |
Nhiều câu hỏi ``hóc búa`` của các con khóa sinh gửi đến Sư Phụ Thích Trúc Thái Minh.
Kính mời quý Phật tử đón xem câu hỏi của các bé và phần giải đáp của Sư Phụ trong video dưới đây.
NGfeO
🇯🇴🤤🇪🇸⛺👖
Nguồn: Thầy Thích Trúc Thái Minh
"Nhiều điều đẹp đẽ trên đời không nằm trong tầm tay. Sau khi được ủ và mài giũa trên đời, kết quả của sự chờ đợi sẽ trở nên quý giá hơn."
sCt
🇧🇭🍸🌷🇲🇳
Nguồn: Tình Ca
DẪU THẤT BẠI BAO LẦN CŨNG MONG BẠN ĐỪNG TUYỆT VỌNG
Bạn đơn độc đi một quãng đường dài, mỗi ngày đều ôm theo trái tim tràn đầy nhiệt huyết tiến về phía trước, vì mong muốn một môi trường học tập thật tốt, cũng vì không muốn phụ sự kỳ vọng của cha mẹ và người thân. Bạn nỗ lực bước về phía vinh quang, tiếc là vinh quang lại không muốn chào đón bạn.
Bao nhiêu nỗ lực vì một bài thi mà đã hoàn toàn bị phủ nhận. Ngày hôm ấy bạn đứng trước bảng điểm thật lâu, nhìn kĩ điểm số của mình, trong lòng nảy ra hàng vạn câu hỏi làm tắc nghẽn mọi ý thức, điều cuối cùng bạn cảm nhận được khi ấy chỉ còn là ba chữ {không cam lòng}.
Năng lực của bạn vốn dĩ không tệ, bạn rõ ràng đã cố gắng rất nhiều, đem mảnh sắt lớn mài thành kim nhỏ chờ ngày xe chỉ may nên bầu trời của tương lai. Vậy mà bao nhiêu công sức đều theo từng giọt nước mắt của bạn rơi xuống rồi trôi đi mất.
Bạn không dám đối diện với gia đình, cũng không có can đảm nhìn mặt người mình thích. Hơn ai hết, bạn hiểu rõ thế nào là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Khoảng cách giữa bạn và người ấy không phải là một con đường đi từ trường này đến trường khác, cũng không phải vài số điểm in trên bảng xanh, mà dường như trong khoảng không của cuộc đời, bạn so với người ta đã thấp hơn một bậc, ba năm này mãi mãi không ngang bằng.
Dưới vực sâu, bạn thu mình lại với tất cả những cảm xúc tiêu cực, giữa vô vàn đau buồn ấy, bạn nhìn thấy một sợi dây được thả xuống dưới vực ngay trong tầm với của mình, đó là hy vọng.
Có thể trong một thời gian ngắn, bạn sẽ không leo được ra khỏi vực sâu kia, nhưng nếu từ bỏ sợi dây này, tương lai về sau của bạn sẽ chấm dứt.
Đời người là một khúc ca, thăng trầm biến chuyển bạn đều không thể tránh khỏi. Trong những phút giây nguy khốn của cuộc đời, bạn có thể đau lòng, có thể khóc lóc, nhưng không thể tuyệt vọng. Bởi hy vọng là nguồn sống, cũng là điểm tựa vững chãi nhất giữa thế gian nhiễu nhương này.
Tôi mong lòng bạn là suối nhỏ, ôm ấp một cuộc đời bình lặng chẳng bão giông, cũng mong đời bạn là biển lớn, mang ước mơ gửi gắm về phương xa. Hãy để nỗi buồn vào nước, để từng con sóng cuốn nó chìm sâu vào đáy đại dương.
Nắng hạn gặp mưa rào, mong cho bạn luôn tìm được hy vọng của chính mình, không vì thất bại mà lạc lối, không vì khó khăn mà sai đường.
Theo cuốn sách “Thế Giới Mênh Mông Buồn Vui Cất Vào Lòng”
rBtiw
🌩️🇬🇹😇🙈
Nguồn: Tình Ca
Biết cách sử dụng Luật hấp dẫn có thể mang lại nhiều lợi ích trên con đường dẫn đến thành công
Cho thuê nhóm đăng bài livestream, nhận chạy ADS, chạy tích xanh, tăng follow, tăng like cho Fan Page & Profile Cá Nhân, tăng mắt livestream, share livestream và các dịch vụ bán hàng hiệu quả! Call&Zalo tư vấn: 0839725979
"Bạn có quyền năng LỰA CHỌN CUỘC SỐNG mà bạn mong muốn" === BUU MASTER COACH ===
TIFLA chuyên đào tạo & huấn luyện những kiến thức và kỹ năng dành cho cá nhân, doanh nghiệp.
LÀM ĐẸP - CHĂM SÓC CƠ THỂ BẠN LÀ CÁCH BẠN ĐANG YÊU THƯƠNG BẢN THÂN MÌNH.
Hãy cùng Yin khám phá bí mật của công thức ăn uống khoa học để mỗi ngày sốn
Năng lượng là gì ? Tại sao là KHAI SÁNG ? Mời các bạn theo dõi các bài viết và