14/05/2024
MÙA HẠ SAU CUỐI: D1 - K38
_______________________
“Thầy chưa từng thấy lớp chuyên Anh nào như lớp này”.
Mình nhớ, tụi mình gửi lời chào đầu tiên vào một ngày hạ của năm hai-mốt. Một nhóm lớp được lập ngay trong đêm có kết quả, chắc là vì chuyên Anh năng động, nên tụi mình sống cũng “vội vã” vậy đó. Thoạt đầu, đứa nào cũng có vẻ hơi “dè chừng” nhau, chẳng ai dám nói với nhau câu gì. Thế mà nhờ mấy lần nhắn tin í ới gọi dậy để học bồi dưỡng, mấy lần làm nhóm đầu tiên cho tiết chuyên của cô Kim, thêm cả mấy lần “debate” căng thẳng suốt cả buổi sáng mà đã làm D1 như thân thiết từ lâu. Gần như một-phần-tư của năm đầu tiên, tụi mình nhận diện nhau qua giọng nói. Thế đó, mà lại hợp nhau lạ lùng.
Rồi cũng đến ngày mà tụi mình được “thả tự do”, đi đến trường học sau bao ngày chỉ nhìn nhau qua màn hình máy tính. Chẳng vì là năm đầu ở bên nhau, mà tụi mình ngại ngùng hay trầm lại. Ở Mười, tụi mình có nhiều những dấu ấn kỷ niệm, những thành tích mà tụi mình đã gặt hái được. Mười, tụi mình có “hành trình review ẩm thực”, mấy cái buổi ăn uống hàng quán khắp phố phường ở Đà Nẵng. Mười, tụi mình có ngày cuối năm hai-mốt ở bên nhau để quay video cho lớp, ở lại trưa để lên kịch bản rồi tự làm diễn viên. Vậy đó mà chẳng đứa nào than mệt than chán, chỉ còn nhớ mấy trận cười nắc nẻ của tụi nhỏ chuyên Anh này. Mười, tụi mình đã có một khởi đầu thật đẹp và đáng nhớ.
Lên Mười Một có lẽ là những tháng ngày mà tụi mình sống đúng nghĩa nhất với bốn từ “nhiệt huyết thiên thanh”, khi tụi mình có ngày 20/11 đầu bên nhau, có văn nghệ đầu và có trại đầu. Câu khẩu hiệu “D1 Supremacy” cũng từ đây mà trở thành đặc trưng, thành câu nói độc quyền. Tụi mình có những tháng ngày lăn lộn ở chân cầu để tập dân vũ, có mấy lần chạy đôn chạy đáo để mua nón, có mấy vết sơn dính tà khi tô màu nón lá rồi cũng có mấy trận chọc nhau khóc rồi lại cười ở đêm trại. Trại đầu, khi thấy cái lá cờ to nhất, bự nhất với dòng chữ “D1K38” phấp phới trong gió, cùng hòa vào những lá cờ đầy màu sắc khác của đêm lửa trại, trong lòng mấy đứa trẻ D1 tụi mình, có lẽ đều có một niềm tự hào, niềm hạnh phúc nhen nhóm ở trong lồng ngực. Ngay khoảnh khắc ấy, có vẻ đứa nào cũng chỉ muốn, sống mãi ở giây phút này, sống mãi ở năm Mười Một.
Nhưng mà Mười Một cũng phải sớm qua, thoắt một cái, thế là đến năm cuối của quãng đời học sinh. Mười Hai, chẳng còn vui vẻ nhiều, cũng chẳng còn cái nhiệt huyết của Mười Một nữa. Tụi mình đứa nào cũng vùi đầu vào bài vở, vào học hành, vào du học. Cả lớp, ai cũng đều đã giữ trong lòng một ngôi trường mơ ước nào đó, một mục tiêu nào đó cho tương lai. Dù nhiều khi, cái mơ ước đấy vẫn còn mơ hồ lắm, nhưng mình biết rằng chẳng đứa nào là không mất ăn mất ngủ, không quyết tâm cho cái ước mơ đó cả. Thế là tụi mình lại vô tình quên đi mất, mấy lần cười đùa vui vẻ của Mười, quên đi mất cái tinh thần của “D1 Supremacy” năm nào. Nhưng bù lại, Mười Hai, tụi mình gắn bó với nhau hơn, hiểu nhau hơn và lắng nghe trái tim của nhau hơn. Mười Hai, tụi mình bắt đầu nói nhiều hơn về tương lai, về đại học về việc rằng mười năm sau này, tụi mình có còn nhớ đến nhau không. Mười Hai, tụi mình san sẻ cho nhau những nỗi lo của tuổi mười tám, tụi mình cố gắng hong khô những giọt nước mắt của nhau và ở bên nhau những lúc cần. Mười Hai, tụi mình thấm thía hơn rằng thời gian chẳng còn nhiều nữa, để được ở bên nhau. Và Mười Hai, tụi mình chưa muốn rời xa đâu, xa Lê và xa D1.
Mấy đứa trẻ D1 tụi mình, tuy miệng lúc nào cũng “chí chóe” nhau chẳng ngớt nhưng lại yêu thương nhau hết mực. D1 tụi mình, chẳng đứa nào là không cố gắng, không nỗ lực suốt ba năm. D1 tụi mình, là nhiệt huyết màu xanh vẫn luôn âm ỉ cháy trong lồng ngực. Và D1 tụi mình, là “d(uy) nhất”.
Có thể mười năm, hai mươi năm nữa, khi những bộn bề của cuộc sống cuốn theo tụi mình vào vòng xoay thời gian, tụi mình chẳng còn vai tựa vai, nói cho nhau nghe những điều chân thật nhất. Nhưng mười năm, hai mười năm nữa, tụi mình vẫn sẽ nhớ về một thời được ôm ấp dưới vòng tay của Lê, và về tuổi mười tám bên cạnh nhau, bên cạnh D1K38.
Gửi đến D1,
Những lời yêu sau cuối.